29/08/2016 -

Truyện ngắn

5315
Đó là đêm mưa bão. Chị bị sốt, anh chạy ngược chạy xuôi lo cho chị. Nửa đêm, nhắm tình hình không ổn, mặc trời mưa gió, anh bế chị chạy vào bệnh viện. Vừa chạy vừa kêu tên chị mãi. Không có tiền, vay mượn mãi chỉ đủ cho chị nằm viện trong một ngày. Sáng hôm sau anh phải đi bán máu để có tiền mua thuốc cho chị. Những ngày chị bệnh, anh phải một tay kiếm tiền, một tay nấu cháo, thuốc thang cho chị. Để có tiền, anh phải làm việc nhiều hơn trong tình trạng mệt mỏi vì thức khuya dậy sớm và cũng vì bán máu. Ngày chị lành bệnh, cũng là ngày anh gục ngã.
Anh bị ngã xe khi trên đường về vì hoa mắt...

Tai nạn đó không lấy đi sinh mệnh anh nhưng lấy đi của chị rất nhiều nước mắt khi anh trở thành một đứa trẻ lên ba. Tức là không biết gì cả, thích cười thích khóc, không hiểu mình đang nghĩ gì! Nghe tin anh bệnh như thế, cả nhà chị tìm mọi cách tác động tới chị để chị từ bỏ anh mà về sống với gia đình. Không nhẫn tâm bỏ anh lại một mình, chị bị gia đình từ bỏ. Không còn cách nào khác, chị đành cùng anh sống trong căn nhà lạnh lẽo.

Thương anh quá, chị đành bán đi miếng đất sinh nhai của hai vợ chồng để lấy tiền chữa trị cho anh. Chạy hết bệnh viện này tới bệnh viện khác, bệnh anh vẫn không khỏi. Không còn cách nào khác, chị đành gửi anh vào bệnh viện tâm thần. Một tuần sau , nước mắt chị lại trào ra khi nhìn thấy anh đứng trước nhà gọi chị. Dù anh đang là đứa trẻ lên ba nhưng anh vẫn nhớ đường về nhà tìm chị.
Chị rụng rời tay chân, ôm anh khóc không thôi.
Chị thề với lòng là sẽ không đưa anh đi đâu cả.
Chị siết lấy anh, cứ như sợ anh lại biến mất...

Vậy là từ đấy, chị đâu anh đó. Anh ăn rất khỏe, dáng người cao to. Nhìn đằng sau cứ như tràn trề sinh lực. Nhưng chỉ khi nói chuyện với anh, mọi người mới vỡ lẽ. Mỗi ngày, sáng sáng anh lại gánh giỏ cá cho chị ra chợ ngồi bán, xong rồi lại đi lang thang. Đúng 11 giờ lại tới gánh về cho chị. Anh hiền lành ,thấy ai làm gì nặng cũng nhào vào giúp nên mọi người ở chợ rất thương. Họ vẫn thường cho anh bánh trái, ai khá hơn thì dúi cho chút tiền. Anh đều bỏ vào bọc. Để dành cho chị tất.

Mọi người đùa với anh gì anh cũng chỉ cười cười, dạ dạ. Nhưng ai đó không biết lỡ lời gì tới chị là anh sẵn sàng cho người đó một cú đấm. Có lần, anh nổi cơn đánh một người bán sống bán chết chỉ vì người ấy khen chị xinh. Chỉ đến khi chị tới ôm anh ra anh mới thôi.

Ở cái chợ này, chẳng ai dám tranh chỗ bán với chị cả, vì mỗi lần có ai cãi nhau với chị hay là giành khách, anh cũng đều có mặt, đứng che chị lại, tay lăm lăm thanh gỗ sẵn sàng ăn thua với họ.
Ai cũng ngán ngại, họ bảo chấp chi thằng điên nên họ bỏ qua chuyện đó.

Từ ngày từ mặt chị, ba chị sinh tật uống rượu. Ngày càng nghiện. Rồi ông mất. Được tin, chị khóc ngất. Thấy chị khóc, anh cũng ôm chặt chị vào lòng mà khóc theo. Khóc xong, chị dẫn anh ra tiệm vàng bán sợi dây chuyền mà anh tặng khi quen cưới nhau. Thấy chị tháo sợi dây, anh giật lại. Anh biết chị rất thích nó nên không muốn cho chị bán!

Chị cười :
"Bán để cho má làm đám ma ba, sau này anh đi làm mua cho em cái khác lớn hơn, đẹp hơn". Anh mới chịu buông tay cười cười. Từ đó về sau, anh chỉ đem cái bánh, chai nước về cho chị chứ không thấy đưa chị tiền.

Không biết tại vì không uống thuốc hay lý do gì mà dạo này anh lại có thêm bệnh động kinh. Mỗi lần lên cơn co giật lại sùi bọt mép. Hết cơn anh lại đập phá, đánh đập những ai đứng gần đó nhưng khi chị ôm anh vào lòng anh đều trở lại bình thường. Người ta khuyên chị cho anh vào viện. Bác sỹ bảo anh đã chuyển sang tâm thần nặng. Đưa vào khu cách ly. Chị lừa anh, bảo dẫn đi chơi. Đưa anh vào đó. Anh cứ khóc, ôm chầm lấy chị, mãi chị mới buông anh ra được.
Nước mắt chảy ròng. Chị phải cố chạy thật nhanh, để không nghe tiếng anh gọi chị.

Tháng nào chị cũng xuống thăm anh. Chẳng làm gì cả, cứ nhìn anh, khóc đã đời rồi về. Anh cũng vậy, gặp chị là đòi về. Nhiều lúc chị cũng muốn đưa anh về lắm nhưng không thể. Rồi một hôm, bệnh viện thông báo là anh mất - trong một lần lên cơn anh đã tự đập đầu vào tường mà chết.
Họ bảo, trước lúc mất, anh luôn miệng gọi chị.
Chị ngất lên ngất xuống...

Hôm lên làm thủ tục chôn cất anh. Chị được bệnh viện đưa túi đồ của anh. Bên trong toàn là hình của chị. Dưới những bộ đồ có một cái hộp, trong đó là một sợi dây chuyền bạc. Cùng với tờ giấy ghi nguệch ngoạc tên chị!

Nước mắt chị chảy ròng.

Bữa đó cũng là ngày 14/2. Năm đó, chị mới bước qua tuổi 23.

Hòa Augustino
114.864864865135.135135135250