26/11/2013 -

Truyện ngắn

4860

            Ngôi thánh đường chiều lặng lẽ không một bóng người, tượng Chúa khổ nạn đang dang tay, đầu quấn đầy gai nhọn nghiêng về bên phải, những giọt máu rỉ ra từ những dấu gai nhọn đâm vào làm ướt đẫm khuôn mặt, dấu ấn ngàn đời khó phai. Những giọt máu tứa ra vì nhân gian, vì con người mãi lầm đường lạc lối, vì tội lỗi nhân loại kết thành những gai nhọn đâm xuyên trái tim đấng đã vì yêu. Phía chân ảnh Chúa chuộc tội là ngôi nhà tạm nhỏ xinh xinh, nơi cất giữ tình yêu nhiệm tích huyền nhiệm, người ngự đó chờ đợi trong kiên nhẫn những đứa con biết gục đầu ăn năn sám hối quay về. Chính Người là một tình yêu vĩ đại: Chết cho người mình yêu!


            Một người nữ ôm bó hoa tươi bước vào, đứng nghiêm trang, đầu cúi sâu xuống và tiến về hai bên, thoăn thoát đôi tay đổi những nhánh hoa tàn úa, trong bình hoa dưới chân tượng Đức Mẹ và Thánh Giu-se hai bên bàn thờ. Rồi nhẹ nhàng biến mất như một thiên thần lướt nhẹ trong gió, tâm hồn an lành thanh thản. Tiếng kêu tí tách không ngừng của chiếc đồng hồ treo trên tường, như đếm từng khoảnh khắc thời gian, như chờ đợi, mong mỏi…


            Đồng hồ gỏ đúng 12 tiếng, tiếng chuông ngân vang, tiếng chuông mời gọi con người hướng lòng về Chúa, gặp gỡ Chúa  … Cửa nhà thờ hé nhẹ một người đàn ông trung niên bước vào, bái gối, rồi tiến thẳng lên quỳ dưới chân Chúa khổ nạn. Có lẽ anh đang muốn thông phần với cuộc khổ nạn của Chúa cứu thế!.


            Hình như có cuộc đối thoại, giọng người đàn ông đầy vẻ xúc động:


            _ Chúa ơi cứu con với!


            _ Chúa ơi cứu vợ con!


            _ Cứu gia đình con!


            Nỗi đau quá lớn, nó ép người đàn ông như anh, gục đầu khóc nức nở.


                        …..


            Anh vốn dĩ là con trai một, đạt chuẩn màđám con gái hay tung hê: “bố làm quan, nhà mặt tiền”. Con đường công danh thênh thang như ước vọng của các bạn trẻ thường ao ước chạm ngưỡng. Ấy thế mà anh chọn cho mình một ngã rẽ, bước theo tiếng gọi tình yêu. Anh quyết định đến với Hà, biết bao nhiêu khốn khó bủa vây anh, vì Hà là sinh viên công giáo. Gia đình Hà là gốc đại thụ của giáo xứ. Theo Hà nghĩa là anh phải chia tay với tương lai sáng lạn mà Ba anh dọn sẵn cho phía trước, chiếc ghế danh lợi mà Ba anh phải thiết lập mối tương giao tốt đẹp bao năm mới có được. Anh chọn ngã rẻ cuộc đời!


            Ba anh giận lắm, ba anh hốt sạch đồ đạt anh quăng ra khỏi nhà, lúc đấy anh thấy tim mình nhói đau. Mẹ anh thương anh, nhưng chỉ dám dõi mắt nhìn, bởi vì anh đã cãi lời ba, yêu Hà. Ba cảm thấy, dường như anh quay lưng phản bội ba. Bao nhiêu việc ba làm vì anh, giờ đây vô nghĩa. Trong lúc ba giận dữ như thế, anh chẳng dám nói gì, dành lủi thủi ra đi.


            Bất luận thế nào, anh vẫn chấp nhận, vì anh yêu Hà, yêu như một phần cuộc sống anh. Hà nhu mì, lễ phép với ba mẹ anh, biết kính trên nhường dưới. Hà luôn biết nghĩ cho gia đình, sống hy sinh cho mọi người, yêu anh bằng cả tấm chân tình, mặc dù luôn bị phản đối. Bao nhiêu đấy cũng đủ cho anh đáp trả, bằng cách từ bỏ con đường đã được dọn sẵn. 


            Anh bắt đầu cuộc sống gia đình mới, tình yêu của Hà chấp cho anh đôi cánh. Hà vốn dĩ là con chiên ngoan đạo, lúc đầu anh cũng thắc mắc, tại sao cô ấy có thể trung thành với một Thiên Chúa, mà thông qua Đức tin. Một Thiên Chúa vô hình, chỉ thông qua những tạo vật hữu hình. Một Đấng huyền bí chưa từng gặp mặt mà chỉ có cách đặt trọn niềm tin. Như thế có quá mơ hồ không?    


            Tình yêu của Hà dính kết anh với tình yêu Thiên Chúa. Nhưng lại chia cắt anh với ba anh, làm cho anh trở mặt với ba. Chính vì lẽ đó anh chưa thể chấp nhận Thiên Chúa. Vì Chúa mà anh phải mang tiếng bất hiếu, vì Chúa mà cha con anh như người xa lạ. Nhiều lần anh trở về xin lỗi ba, nhưng anh chỉ nhận được ánh mắt giận dữ và nét mặt lạnh như tiền. Anh đau khổ, Hà cũng chẳng được vui.


Sự nổ lực của anh và Hà, theo thời gian cũng làm ba anh nguôi ngoai. Nhất là khi bé Bo ra đời, thằng bé giống anh như đúc. Thằng bé là sợi giây yêu thương kết nối anh và gia đình. Hà khôn khéo, cô ấy hay đưa con về nhà thăm ông bà. Lúc đầu ba anh chẳng thèm nhìn thằng bé lấy một cái. Nhưng Hà vẫn kiên nhẫn, dần dần về sau ông len lén nhìn cháu. Và rồi không chịu nổi khi thằng bé biết bi bô tiếng Ông nội. Ông ôm nó vào lòng, anh biết lúc đấy ông giũ bỏ mọi trắc ẩn trong lòng mà tha thứ cho anh.


Vợ chồng anh vui mừng ra mặt. Hà thường hay rủ rỉ bên tai anh. Đó là do Chúa làm, cô ấy hằng liên lỉ cầu xin. Mỗi ngày đi làm ngang qua thánh đường cô ấy đều ghé ngồi lại ít phút trước nhà tạm. Cô ấy van nài tình yêu Thiên Chúa kết dính, hàn gắn những đổ vỡ. Chúa cũng đã chạnh lòng với sự kiên nhẫn quá mức của cô ta và ưng thuận.


 Hà ngoan đạo, lúc đầu vì không muốn để Hà đi lễ một mình, anh đưa Hà đến nhà thờ. Dần dần hình thành trong anh thói quen, rồi lại thấy yêu mến việc tham dự thánh lễ, và rồi tình yêu Chúa mọc rễ trong lòng anh lúc nào anh cũng không biết nữa. Nhưng anh cảm nghiệm được, Chúa thương anh, thương gia đình bé nhỏ của anh. Con anh chào đời bé bỏng dễ thương, con anh được Chúa mang đến như món quà hàn gắn mối giây đã đứt giữa anh và ba. Chúa che chở con anh khôn ngoan lành lặn, chắc có lẽ nhờ sự thành khẩn của anh và Hà.


Hạnh phúc ngọt ngào mà anh vừa được nếm còn đọng lại trên môi chưa tan, vậy mà sự dữ lại ập đến. Cầm trên tay kết quả xét nghiệm, vợ anh bị ung thư buồng trứng. Anh như không tin vào mắt mình, đầu anh bắt đầu chao đảo,. Anh lững thững rời phòng xét nghiệm bước đi như đi giữa không trung. Anh không biết mình đi về đâu, cứ để đôi chân lê bước. Anh lang thang bao nhiêu góc phố, bao ngã đường cũng không hay biết, mang nỗi thất vọng rải rác theo từng bước chân qua.


Đã ba ngày anh không muốn về nhà, anh không muốn đối diện với đau khổ quá lớn, lúc nào cũng như thắt nghẹt tim anh. Anh sợ nhìn vào đôi mắt đục màu đau khổ của Hà và cũng không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của bé Bo. Anh túng quẫn cùng đường, rồi như có luồng gió mạnh cuốn anh bước theo, đi mãi tới nơi này. Anh muốn ghé vào, muốn thổ lộ nỗi đau nhức từ sâu thẳm tâm hồn, và anh nghĩ chỉ có người đã từng đẫm máu vì yêu, mới hiểu được tình yêu, và nỗi đau đang giày vò anh.


Ngước nhìn lên Thập giá, Đấng tối cao đang gục đầu đau đớn vì trăm ngàn gai nhọn đâm thâu, lòng anh giờ cũng có trăm ngàn gươm giáo giày xéo. Chỉ có Ngài mới thấu hiểu, chỉ có Ngài mới có đủ uy quyền xoa dịu vết đau trong anh, và chỉ có Ngài đã từng nếm cảm sự đau đớn, mới cảm thông sâu sắc được trong lòng anh. Anh gục đầu nước mắt giàn rụa, rồi như không kiềm chế được lòng mình, anh nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.


Người phụ nữ đứng yên bên cánh phải, quan sát từng cử động của anh. Bà muốn kéo tà áo lau những giọt lệ ứa ra từ khóe mắt anh. Bà nhìn anh, với ánh mắt đầy vẻ xót thương, ánh mắt năm nào của đồi Can vê, chứng kiến cảnh con Bà đau đớn, ánh mắt đó đang ghé vào dủ lòng thương anh. Bà nhè nhẹ nâng anh đứng dậy, trao cho anh chuổi hạt mân côi. Mỉm cười rồi bước đi. Anh không tin vào mắt mình choàng tỉnh dậy, tay vẫn bám chặt chuổi hạt, sao anh lại ở đây? Sao anh không vào nhà mà nằm ngay trước hiên nhà mình, anh bình tâm nhớ lại, anh đã trải qua những ngày vất vưởng với con tim rã rời. Anh nắm chặt chuổi hạt và lòng cảm nhận như bắt được sự an lành.


Từ đấy chuổi hạt, như là cứu cánh đời anh, ngày nào anh cũng lần hạt, thành kính. Anh cầu xin Đức Mẹ, giúp lời anh, chuyển lời anh đến Đấng tối cao hằng thương xót. Vì anh tin lời Hà nói rằng:  lời cầu xin của Mẹ là đẹp lòng Chúa nhất. Vì anh tin rằng Mẹ nhân lành sẽ thương anh, sẽ che chở anh, sẽ là nơi anh xà vào lòng người mà nấp bóng mát, mà hưởng hương thơm dịu dàng để vơi bớt khổ đau.


….


Anh biến mất khỏi cuộc đời mẹ con Hà ngay cái phút tin dữ nhất. Hà thất vọng lắm. Nhưng Hà vẫn bình tâm vì Hà luôn luôn phó thác hết mọi sự cho Đức Mẹ. Chuỗi hạt Mân côi luôn là mối giây dẫn Hà đi tìm an bình. Mỗi lần chạm ngõ khổ đau, là Hà đều được những vòng chuổi hạt thôi thúc dẫn lối đi tìm chốn ẩn náu. Những lúc ngồi bên ảnh chuộc tội, thì thầm, rồi lần hạt, Hà thấy lòng mình bình an trở lại. Đã mấy ngày nay anh không về nhà, Hà biết anh không thể chấp nhận tin Hà bị bệnh. Hà biết sự dữ ấy đang tàn phá anh, Hà không muốn quấy rầy anh, mong anh có lúc bình tâm lại, mong anh sẽ quay về mà đối mặt với thánh giá Chúa trao. Hà hé nhẹ cánh cửa và thấy anh co ro bên hiên, dường như đau khổ in hình trong giấc ngủ anh. Hà lặng lẽ treo chuổi hạt vào tay anh như trao dấu chỉ yêu thương để anh bám lấy mà làm kim chỉ nam cho những lúc tột cùng đau khổ như thế. Và để yên cho anh phút bình tâm.


Những đêm Hà giật mình thức giấc và phát hiện ra anh quỳ dang tay trước bàn thờ. Hà thấy thương anh, Hà cảm thấy an lòng vì anh biết phó thác vào tình yêu Thiên Chúa. Anh dần dần nhận ra Chúa là lẽ sống gia đình anh. Hà thấy mình hạnh phúc và tình yêu anh đủ giúp Hà chấp nhận những thử thách, những thánh giá Chúa gửi đến. Hà thấy mình khỏe mạnh hơn, Hà có thể đương đầu với những phương pháp trị liệu. Tuần sau là ngày trở lại bệnh viện, chấp nhận việc trị liệu. Anh lo lắng mọi thứ cho Hà, anh không ủ rũ, mà dường như sẵn một niềm tin. Hà cảm nhận được là chồng sẵn lòng vác đỡ thánh giá đời mình. Chỉ cần có thế thôi là Hà mãn nguyện rồi, những gì còn lại Hà tin chắc Đức Mẹ sẽ che chở cho gia đình nhỏ bé của Hà.


Tieu Ho.

114.864864865135.135135135250