20/09/2021 -

Đa Minh Việt Nam

1482


Nếu nói cho đúng và cho đủ thì phải nói thêm nữa: khóc cha, khóc chồng, khóc vợ, khóc con… khóc cho người thân và bạn bè… đã tử vong vì dịch bệnh covid-19 này.
Vẫn biết rằng sinh, lão, bệnh, tử là quy luật của đời người. Ai được sinh ra rồi cũng phải chết; sống ở đời ai cũng vướng phải bệnh hoạn tật nguyền. Thế nhưng, thông tin về những cái chết do bệnh dịch Covid sao mà quá bi thương và đau xót.
Trong hoàn cảnh giãn cách vì phòng ngừa dịch bệnh lây lan, các bệnh nhân không có người thân chăm sóc đỡ nâng trên giường bệnh; khi hấp hối cũng không có được lời nhắn nhủ biệt ly; và khi tử vong cũng không có nghi thức an táng, viếng thăm, cầu nguyện…
Xin được có lời chia buồn với niềm cảm thông với quý gia đình có người thân đã mất trong trận đại dịch này. Con số này chắc là nhiều lắm vì thông tin cho biết là chỉ riêng các trẻ mồ côi cha mẹ đã chết vì dịch bệnh… con số hơn 1.500 em rồi!!
Gần hơn nữa - và thật cụ thể - lời chia buồn và niềm cảm thông này, (hôm nay) xin được bày tỏ với 1 người em là linh mục trong tu viện, em vừa được tin mẹ mất tại Bệnh viện vì dịch bệnh Covid-19.
Cũng như bao gia đình khác mất người thân vì dịch bệnh, cụ bà  - mẹ của người “cha em” - cùng chung một hoàn cảnh: nằm viện không có con cháu chăm sóc, khi qua đời không có người thân cận kề tiễn đưa; vành khăn tang vẫn chưa xé vì còn phải … đợi chờ. Và - hôm nay - phần việc cuối cùng phải làm là chờ đợi đón nhận tro cốt của mẹ được trao lại từ phía chính quyền.

Trong tình huynh đệ, các linh mục và anh em trong tu viện cùng với cha dâng lễ cầu nguyện cho linh hồn cụ bà. Thánh lễ từ xa, lời cầu nguyện trực tuyến: trực tuyến với con cháu, người thân và xóm giềng; từ xa với thi hài và linh cữu của người quá cố… Ngẫm nghĩ mà thấy đau xót trước sự tàn phá khủng khiếp của cơn dịch bệnh đối với nếp sống bình thường của mỗi người, mỗi gia đình, mỗi cộng đồng. Thương tiếc cho người qua cố sớm lìa bỏ người thân, thương cho người con bị mất cha, mất mẹ, những ai mất vợ chồng... Và hơn nữa, được chứng kiến và chia sẻ nỗi chết chóc tang thương trong thời điểm của một xã hội đang bị phong tỏa, cấm cách vì dịch bệnh làm cho niềm cảm xúc, mến thương như trào dâng lên gấp bội phần...
Thấy “cha em” bật khóc thương mẹ trong lời nguyện cầu nơi thánh lễ, anh em trong trong tu viện không khỏi bùi ngùi xúc động. Tự thấy cay nơi sống mũi, nghe được vài tiếng ho và sụt sịt, ai đó ngước mặt lên cao cố nén dòng lệ chợt tuôn trào… Em ơi, trong tình huynh đệ của những người thánh hiến… mẹ của em, cũng là mẹ của các anh đây và cũng là mẹ của chúng ta mà…
Vẫn biết đời là cõi tạm, và có ai đó có nói trần gian này chỉ như quán trọ cho một đời người. Ấy thế mà khi chia tay với một ai đó để tiễn đưa họ về chốn vĩnh hằng trong Nước Chúa, chúng ta ai ai không khỏi bùi ngùi tiếc nhớ. Tiếc cho người ra đi và thương cho người ở lại.
Vượt lên tình cảm nhân loại để nhìn mọi việc dưới con mắt đức tin, chúng ta biết rằng chết là của ngõ để đi về với Thiên Chúa, về với Đức Kitô. Đó là nơi mà chúng ta vẫn hằng khao khát và mong chờ ngày hội ngộ. Hôm nay, các anh chị em của chúng ta đi trước, các vị đã được Chúa đón nhận và đã được nghỉ yên.

Phần chúng ta - những người còn ở lại - chúng ta vẫn tiếp tục hành trình đời mình. Chúng ta sống tốt và hoàn thành tốt sứ mạng mà gia đình, mà xã hội, mà Thiên Chúa đã trao ban cho chúng ta khi ta bước vào cuộc đời này. Có như thế, ngày cuối cùng của chúng ta cũng là ngày bình an, và chúng ta sẽ được hội ngộ với những người thân yêu của chúng ta trong Nước Chúa.
Xin được bày tỏ niềm cảm thông và lời chúc bình an cho mọi người mọi nhà.
R.I.P. xin linh hồn cụ bà Maria và cho linh hồn các bệnh nhân Covid-19 đã qua đời được yên nghỉ bình an trong Nước Chúa.
Lm Lê Văn La Vinh, OP
 
 
114.864864865135.135135135250