22/10/2011 -

Chứng từ

4104

 


 


Lá Bùa Hộ Mệnh




Tôi vô thần nên chẳng tin vào thần thánh, còn vợ tôi là một người con gái bắc, ngoan đạo, thuỷ chung, nết na, đạo hạnh. Ai cũng khen tôi có phước.


Tuy có đạo nhưng vợ tôi có một thói quen mà tôi cho là dị đoan, và tôi cũng chẳng hiểu sao một người theo đạo Chúa mà lại dùng “bùa”. Sở dĩ tôi đoan chắc vợ tôi dùng bùa vì tôi thấy “cái vật hộ thân” ấy luôn bên cạnh cô ấy, khi thì cầm trên tay, khi thì đeo vào cổ, mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ cô ấy luôn mân mê và lầm rầm lặp đi lặp lại một câu thần chú. Đặc biệt mỗi khi tôi đi công tác xa nhà, cô ấy luôn bỏ nó vào túi áo tôi và dặn dò: -Anh không được bỏ rơi vật này, bùa hộ mệnh đấy. Tôi bảo: -Để anh bỏ vào vali. Cô ấy nhất định: - Anh phải để ở trước trái tim đây này, lỡ có mũi tên tình ái nào bắn thì đã có lá bùa này trấn giữ. Chiều lòng vợ tôi cũng cất cẩn thận nơi túi áo ngực trái và không quên bỏ vào túi áo khác khi thay áo. Cũng cần nói thêm, gọi là “lá bùa” nhưng không phải là mảnh giấy, nhưng là một xâu chuỗi với những hạt trắng tròn xinh xắn.


Cho đến một hôm: Sau khi ký kết nghiệm thu hợp đồng trị giá bạc tỷ, đối tác tổ chức một bữa tiệc mừng sự thành công, sau bữa tiệc vui ấy, hơi bia, men rượu làm tâm hồn mọi người phấn chấn. Họ tiếp tục lôi kéo đi thêm tăng hai, tăng ba...


Rồi thì việc ắt đến cũng đến...


Trong khi còn chếch choáng men rượu, tôi cảm thấy hưng phấn hơn hẳn vì một cảm giác lạ chưa bao giờ có. Cũng một chút lo lắng, cũng một chút áy náy với vợ, nhưng cảm giác lạ át hẳn sự lo lắng ấy, sự phấn chấn trong tôi càng mạnh mẽ hơn khi tiếp tục được tiếp thêm rượu. Cũng có lúc tôi giật mình nghĩ đến vợ ở nhà, nhưng tôi không đủ sức cưỡng lại...


Chỉ đến khi chiếc áo sơ mi được lột bỏ một cách thô bạo và bị ném lên mặt bàn bên cạnh thì bỗng leng keng, một vật gì rơi xuống đất. Tiếng kêu tuy nhỏ nhưng đanh một cách lạ thường. Tôi ngoái nhìn dưới đất... bỗng tim tôi ngừng đập, bừng tỉnh hoàn toàn khỏi cơn mê khi “lá bùa hộ mệnh” vợ tôi đặt vào túi mỗi khi đi công tác nằm dưới đất như có con mắt nhìn xoáy vào tâm hồn tôi.


Đẩy mạnh “người bạn đồng hành”, tôi vội bước đến cúi xuống nhặt lá bùa hộ mệnh và áp vào ngực trái. “Người đồng hành” với tôi khi nãy nhìn thấy “lá bùa” cũng giật mình và sau ít giây thảng thốt, quỳ sụp xuống miệng cũng lầm râm “câu thần chú” giống vợ tôi.


Rồi người ấy kéo tôi cùng quỳ gối, câu thần chú được đọc to: "Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con là kẻ có tội...” Nước mắt tuôn rơi, người ấy khóc lóc van xin sự thứ tha của ai đó. Người ấy quỳ gối và cầm chặt lá bùa hộ mệnh của tôi trong tay suốt đêm.


Sáng sớm hôm sau, khi tôi thức dậy “người bạn đồng hành” đêm qua đã biến mất. Kiểm tra hành lý tôi thấy mất “lá bùa hộ mệnh” của vợ tôi, và tìm thấy tờ giấy với những dòng chữ: “Anh nói với chị cho em xin “lá bùa hộ mệnh” của chị, em xin lỗi chị và hứa sẽ trở thành người tốt. Cám ơn chị, chính lá bùa hộ mệnh của chị đã cứu anh và đánh thức em trở về”.


Như tỉnh cơn mê, tôi vội vàng thanh toán tiền khách sạn. Về đến nhà tôi thú nhận tất cả và hỏi về lá bùa. Nhẹ nhàng, không một lời trách móc, cô ấy dắt tôi vào phòng, mở cánh cửa tủ mà tôi chưa mở bao giờ, trong đó có một cây thập giá, một tượng Đức Mẹ nhỏ với tràng chuỗi giống như lá bùa tôi vẫn mang theo bên ngực trái mỗi khi đi công tác.


Sau đó là những ngày Tạ ơn, ..., tìm hiểu, ..., lần chuỗi Mân Côi...


Bây giờ tôi đã là người có đạo. Mỗi tối cả gia đình quây quần với lời ngợi ca: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc...” và lời cầu xin: “Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con...”


Và tuy là người có đạo tôi cũng “dị đoan” như vợ, cũng vẫn giữ “bùa” và sẵn sàng tặng bạn bè “lá bùa” này kèm câu thần chú : “Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con...”


Còn bạn? Hãy thử đi, bạn sẽ thấy tác dụng kì diệu của Kinh Mân Côi.


LNVĐ


(CSTMHĐGDĐM tháng 10.2011)


 


 

114.864864865135.135135135250