12/02/2010 -

Suy tư, nghiên cứu

277

 


 


 


Sự Hiện Diện


Mong Manh


pray1Ngày tận thế mọi người hô lên : "Lậy Chúa,  Chúa hằng ở bên chúng con, mà chúng con đã chẳng nhìn thấy Chúa!"


Cầu nguyện là đi vào cuộc đối thoại, tâm sự, đàm đạo, chiêm ngắm. Nếu không xác tín Chúa hiện diện thì ta đang đơn phương độc thoại, lảm nhảm một mình, nói chuyện vu vơ khoảng không mênh mông vô tận. Chiêm ngắm mà chẳng có Ai-Đó trước mặt thì chiêm ngắm hay lặng nhìn cái gì? cái cột nhà ư? hay bức tường vôi trắng sao?


Chúng ta cười, chúng ta nói, chúng ta hàn huyên luyên thuyên với khoảng không, không có ai đối diện thì những người khác họ nói chúng ta điên, gàn dở, mát... thì cũng chẳng sai mấy.


Từ ngày chúng ta chập chững vào đời. Ôm quyển giáo lý đến nhà thờ. Cha, thầy, sơ, hay các anh chị giáo lý viên hỏi ta : Chúa ở đâu? Ta mở sách đọc vanh vách rồi học thuộc lòng : Thưa Chúa ở khắp mọi nơi trên trời, dưới đất cùng hỏa ngục nữa. Cho đến bây giờ cuộc đời ta đã gần kề miệng lỗ, ta vẫn còn thuộc lòng, nhớ mãi cho đến chết là vậy. Chứ nếu không nhớ như thế chẳng được xưng tội rước lễ đâu. Nhưng ta đã sống sự hiện diện đó tới đâu, như thế nào. Đấy mới là vấn đề. Cho đến bây giờ một Thiên Chúa đối với ta vẫn cứ mu mơ mù mờ, một Thiên Chúa cao tít trời mây xanh mà chẳng bao giờ nắm bắt được trong lòng tin. Càng ngày càng lớn lên, một thế giới con người sống ồ ạt được thua, ta càng thấy Thiên Chúa cách tẻ nhạt, phai mầu trong cõi xa xăm. Có Ngài hay không chẳng nhằm nhò dính dáng đến đời ta. Ta làm nên trò trống gì là do bàn tay sức lao động của ta, do khối óc ta vắt ra kiệt sức nên ta có quyền ngẩng mặt lên vênh vang với đời. Mọi người kính phục, nể nang ta.....


Hỏi Chúa ở đâu? câu hỏi đó còn lẩn quẩn trong tâm trí chúng ta, bám sát mãi đời ta mà chẳng biết bao giờ ta tự trả lời theo kinh nghiệm của ta được. Như thế ta chào thua rồi sao? Không đâu.


Chúng ta có mơ ước trở lại cách đây hai ngàn năm để nhìn thấy Đức Giêsu bằng xương bằng thịt chăng? Để thấy Chúa hiện diện thật chăng? Để mình có thể đụng chạm vào Ngài chăng? Không đâu, đó là chuyện không tưởng. Nếu tất cả mọi người ngày xưa ai cũng nhận ra Đức Giêsu, hiện diện của Chúa thì thế giới này đã ra khác nhưng thực tế đã không như thế. Chúng ta nghĩ chắc là phải buông xuôi hai tay nhắm mắt chết đi mới nhận ra được Ngài hiện diện trong dáng vẻ uy nghi cao cả, ngồi trên toà phán xét để thẩm định ta lên thiên đàng hay xuống hỏa ngục chăng ? Nếu thế thì sợ hãi quá. Đức Giêsu hôm qua, hôm nay và mãi mãi vẫn chỉ là một, không có gì thay đổi. Hôm nay Ngài vẫn sống, vẫn đang hiện diện cách sống động để cho con người gặp gỡ, đi vào tương quan thân mật với Ngài. Ngài trở thành người nhà, trở thành bạn thân. Ngài là tình yêu, là bình an chở che ta trong thân phận lữ hành bốn mùa đổi thay. Ngài hiện diện trên bàn thờ mỗi sáng cho ta được đụng chạm tới, Ngài hiện diện trong Lời của Ngài mỗi khi ta được nghe, Ngài hiện diện trong anh em, những người ta gặp trên đường, Ngài hiện diện nơi cỏ cây... Nhận ra sự hiện diện của Ngài để thấy đời có sức sống, tình yêu được no thỏa. Nhận ra sự hiện diện của Ngài để tâm hồn ta bớt đi nóng nực của những mùa khô nắng cháy, để bớt đi những đêm dài buốt giá lạnh căm.


Nhận ra sự hiện hiện diện ngay hôm ngay để tập quen dần với Đấng mà mặt trần mắt thịt không thể nhìn thấy ngay được bởi chẳng ai nhìn thấy Chúa mà lại không chết. Tập dần sống quen sự hiện diện của Ngài để đến ngày cuối cùng không đến nỗi phải sợ hãi kinh hoàng.


Người tín đồ Ấn Giáo ngồi chiêm niệm nhìn vào chóp mũi của mình, hành vi biểu trưng việc Thiên Chúa ở ngay trước mặt mình, nhưng đôi mắt của chúng ta lại cứ tập chú vào tận đâu xa vời, không tìm gặp chóp mũi của mình. Dù đi đâu hay làm gì, thức hay ngủ, dù quay theo hướng nào, chóp mũi vẫn ở luôn trước mắt ta. Không bao giờ ta lạc mất nó. Duy có điều ta không nhận ra đó thôi.


Chúng ta đi vào thinh lặng để cho tâm trí và mọi hoạt động lặng xuống rồi nhìn xem Ai-Đó đang ở trước mặt mình. Thiên Chúa không phải là một Thiên Chúa đã chết hoặc là vị thần ưa trốn tránh hay làm reo nên con người phải bôn ba chậy hàng mấy vạn dặm để lo tìm kiếm. Nhưng Ngài đang ở đây, lúc này, bây giờ nên con người muốn thấy thì cần im lặng và nhìn. Có ai "khò" đến nỗi cứ phải lên đường tìm kiếm cái đang ở ngay trước mặt, ngay trong tim, ngay đang cầm nắm trong tay mình không ? Cây trồng bên bờ suối thế mà lại cứ héo khô tàn tạ, có lạ không ? (Giêrêmia 17,7-8).  Như những người Biệt phái và những Luật sĩ thì rất thành công trong nỗ lực nhưng lại thất bại trong nhận diện.


Ngài hiện diện còn hơn chúng ta hiện diện đấy, bởi vì nhiều khi chúng ta chỉ có mặt mà tâm trí chúng ta lại khuyết diện, tâm hồn chúng ta còn đang bay bổng tận đẩu đâu. Nhưng ta có như thế thì Thiên Chúa vẫn không khinh chê ta. "Tất cả những người Chúa Cha ban cho tôi, đều sẽ đến với tôi, và ai đến với tôi, tôi sẽ không loại ra ngoài" (Ga 6,37). Ngài ước mong, Ngài khao khát sự hiện diện của ta hơn ta. Ngài hân hoan tiếp đón ta, niềm hạnh phúc mừng vui nơi Ngài lộ ra mặt vì sự hiện diện của ta. "Sự hiện diện của quý vị... thêm phần tốn kém", câu nói đùa của những bữa tiệc bạn bè thân mật. Với Chúa, Ngài là suối nguồn, chẳng bao giờ cạn kiệt. Một giếng tình yêu không đáy cho ta đến tha hồ kín múc cho đến bao giờ lòng ta được thỏa thuê. Chỉ có điều là cần chịu khó một tí, một tí thôi nhé.


Hai người bạn thân nhau. Một người đi chơi xa về, hứa hẹn quà cáp đàng hoàng, nhưng khi tới điểm hẹn lấy quà thì thấy bạn mình đi tay không. Thật ngỡ ngàng, hỏi bạn quà đâu, người bạn chỉ vào mặt mình và trả lời là quà đây. Một chút khó chịu rồi nguôi ngay và nhận ra sự thân ái của bạn mình. Sự hiện diện của bạn là món quà quí giá nhất (hai người bạn này có "mát" không nhỉ ?).


Một guru được môn sinh hỏi mình gặp gỡ (nhận ra sự hiện diện) Thiên Chúa nhờ đâu, liền trả lời : "Đó là nhờ làm cho trái tim trở nên trong sáng nhờ thinh lặng suy niệm, chứ không phải do bôi đen những tờ giấy trắng với những luận văn thần học". Chúng ta có thể thêm, cũng không phải bằng việc làm cho không khí đặc lại với những trao đổi thiêng liêng.


"Chúng tôi không thể không nói về những gì chúng tôi đã thấy và đã nghe" (Cv 4,20)


 

114.864864865135.135135135250