Chiều Thứ Sáu hôm ấy, trên đỉnh đồi Can-vê, hoà với tiếng rên siết não lòng của hai tên tử tội là những tiếng la ó và những cánh tay giận dữ đang giơ lên từ mọi phía của đám đông dân chúng. Từ trên Thập giá nhìn xuống, Chúa Giê-su thấy Mẹ Người, môn đệ Gio-an và một vài phụ nữ chân yếu tay mềm đang rúm ró đứng đó cúi đầu lặng thinh (Xc. Ga 19, 25-27).
Suốt hành trình nhân thế luôn tâm nguyện thi hành Thánh ý Chúa Cha và mong chờ tới giây phút “hiến tế” này, nhưng giờ đây trước giây phút quyết định, Chúa Giê-su bỗng thấy lòng day dứt…
Người chợt nhớ tới 12 ông tông đồ mình đã tuyển chọn. Mỗi người mỗi tính, người thì đầu óc thực tiễn, người lại thích mộng mơ, có người sống rất tình cảm, người lại rất nóng nảy bộc trực, người thì đa nghi, có vị rất nhiệt tình, nhưng cũng có người lại khiêm nhường thầm lặng, có ông còn rất cao danh vọng…, đủ cả, nên cũng đủ chuyện!
Nhớ những lần được uống rượu ngon ở Ca-na (Xc. Ga 2,1-12), được ăn no nê tại biển hồ Ghen-nê-xa-rét (Xc. Ga 6, 1-15), cũng như được ban quyền trừ quỷ, chữa bệnh (Xc. Mc 6, 13), các môn đệ được đà “lên voi”, nhiễm tâm lý “ban ơn”, nên bị cám giỗ dùng quyền để xử những gì nghịch ý (Xc. Lc 9,54). Họ bị kẹt trong quyền lực…
Cũng có những ông “say men chiến thắng” trong công việc mục vụ, kẹt cứng trong công việc, đến nỗi Chúa Giê-su phải nhắc nhở tìm chỗ thanh vắng để nghỉ ngơi bồi dưỡng (cầu nguyện) (Xc. Mc 6, 30-34). Bởi Chúa Giê-su thấy rõ cám dỗ của những công việc thiện nguyện dễ lôi kéo người ta tìm vinh quang và lợi ích chính mình. Nhiệt tình, hết mình với sứ vụ là thế, nhưng đụng tới tí quyền lợi là anh em căng thẳng, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lao, loanh quanh toàn chuyện ăn chuyện uống, chuyện quét sân rửa chén, chuyện cái tôi lớn bé, chỗ nhất chỗ nhì… (Xc. Mc 10,37).
Còn lần vì quá choáng ngợp với vinh quang trên đỉnh núi Ta-bo, có ông muốn ở lại, cắm lều trên đỉnh vinh quang, không muốn xuống núi cùng với Đức Giê-su tiếp tục thực hiện “hành trình thương khó” và “hiến tế” trên đỉnh đồi Can-vê (Xc. Lc 9, 28-36).
Còn trong Bữa tiệc ly, lúc Chúa Giê-su mời ăn mời uống thì tất cả đều “dzô dzô…” vui vẻ nhiệt tình lắm! Nhưng lúc đau khổ tại vườn Ghết-sê-ma-ni, Thầy mời thức với Thầy thì ngủ hết. Chỉ có một người thức, nhưng thức là để bán Thầy (Xc. Mt 26, 26-46). Các tông đồ không tỉnh thức trước những vấn đề thời cuộc, nên khi đụng với thực tế, họ sợ hãi run rẩy… bỏ trốn.
Nhẩm đếm mấy cái đầu ít ỏi dưới chân mình, Chúa Giê-su hiểu rằng, có thể những người mình thương yêu tuyển chọn đang bị kẹt lại đâu đó trên hành trình “theo Thầy” nên chưa thể có mặt ở đây lúc này. Họ là những con người chưa hoàn hảo, nhưng luôn ước ao và đang cố gắng từng ngày nên hoàn hảo. Chắc chắn rồi họ cũng sẽ đến!
Nghĩ đến đó, Chúa Giê-su nở một nụ cười mãn nguyện, Người ngửa mặt tuyên bố “Mọi sự đã hoàn tất” (Ga 19, 30), rồi nhắm mắt, an bình ra đi…
Gã Khờ