Tưởng dễ dàng, nhưng ngược lại, thật là ghê gớm khi sống mà không hề nổi trội, không người biết mặt, không ai biết tên. Cứ âm âm thầm thầm lặng lẽ sống rồi cũng âm âm thầm thầm lặng lẽ biến mất!
Thì cứ trong một đám đông, mình chẳng có chi nổi trội, chẳng ai biết đến, chẳng ai quan tâm, có mặt mà cũng như không, thì quả là... đau đớn cho sự vô danh lầm lũi!
Thực ra thì ai đến trong cuộc đời này mà không như thế! Đến cõi trần gian, quay cuồng múa may một trận, rồi biến. Còn vết tích gì đâu. Ai biết mình. Ai nhớ đến mình đâu. Vậy mà, trong từng giây từng phút, cứ cần phải "tỏ mình ra", làm màu làm mè, từ tấm áo manh quần, cái xe cộ nhà cửa, cho đến tí tài vặt để xưng danh. Ngay trong đời sống đạo đức hay tâm linh, dù rất chân thành, nhiều người vẫn nghĩ rằng phải tỏ ra, phải nói lên, phải hiện diện, thì mới có tác dụng.
Nhớ đến cả ngàn đan sĩ bên Kitô giáo. Khép mình vào sau cánh cửa đan viện, coi như đời mình đã xong đã hết. Hoàn toàn vô công vô danh. Lại nhớ đến những người tu thiền trên núi cao, trong hốc đá. Hầu hết đều sống và chết ra như vô ích và chẳng ai biết tên tuổi và hành trạng.
Nội lực phải lớn lao ghê lắm. Tình yêu phải sâu dầy nhiều lắm. Cái tôi phải tan biến hết đi. Và nâng niu chăm sóc Thánh Tính trên tay trong mắt trong tim mình. Mình chẳng còn là gì nữa! Chỉ có Thánh Tính ngày càng lớn lên, và là Tất Cả cho mình, cho người, cho đời.
Người âm thầm như mặt đất sâu dầy rộng khắp như vậy, để dưỡng nuôi Thánh Tính, lại là kẻ rất cần thiết cho cuộc đời mà ai cũng đang ồn ào cuống quít khẳng định chính mình.
Thập giá Đức Giêsu trên đồi Gôn-gô-tha là dấu chứng rõ ràng và mạnh mẽ nhất về một giao ước mà Thiên Chúa, ngay từ buổi đầu tạo dựng, những muốn cho con người được thông dự, để bước vào trong tương quan tình yêu của Người. Thế nên, chúng ta có thể