03/07/2014 -

Lá thư biên tập

2976
Quý độc giả thân mến,
“Trao thân gửi phận”, điều ngày xưa cha ông chúng ta đã diễn tả việc một người con gái đi lấy chồng, theo một nghĩa nào đó, cũng có thể dùng để nói chung về thực trạng thuộc về nhau trong đời sống gia đình nói chung, nghĩa là sự chấp nhận trọn vẹn bản thân của ai khác và đồng hành trọn cuộc đời với ai đó như là chồng/vợ của mình. Nền tảng vững bền chân thật của hôn nhân là bản thân và cuộc đời. Đó chính là nền tảng để xây dựng mọi tình cảm và mọi sinh hoạt trong đời sống gia đình. Thiếu vắng nền tảng này, mọi tình cảm dù nồng nàn đến đâu cũng sẽ có nguy cơ phai lạt, mọi sinh hoạt hằng ngày của đời sống gia đình, dù có thuận lợi đến đâu cũng có những khó khăn riêng và đưa đến nguy cơ đổ vỡ hôn nhân.
Cũng giống như thế, việc đọc Lời Chúa luôn phải đặt căn bản trên Đức Tin. Đức Tin bao hàm hai nội dung căn bản : trước tiên là gắn bó với chính bản thân với Chúa; rồi từ đó cũng chấp nhận mọi điều Chúa truyền dạy. Không có đức Tin, không gắn bó với chính bản thân Chúa, và tự nguyện chấp nhận mọi điều Chúa truyền dạy, người ta sẽ chỉ còn đọc Kinh Thánh như một bài học khôn ngoan, lọc lựa những điều hợp ý mình, và không đụng được đến được sứ điệp mặc khải căn bản : mặc khải thiết yếu là mặc khải chính bản thân của Chúa, bản thân Chúa trong lời ngỏ thân tình và trong hành động trung tín của Chúa. Có lẽ chính vì đặt nền tảng cho việc đọc Lời Chúa trên những điều trôi nổi, những bài học khôn ngoan thế gian, hoặc những tâm tình sốt sắng…mà việc đọc Lời Chúa của người Kitô hữu hiện nay chưa đạt được mức độ như phải là. Cần “học” lại bản chất của đời sống gia đình để có thể nghiệm ra được kinh nghiệm đọc Lời Chúa.
Một giá trị cũng đang trở thành giá trị văn minh thời thượng, đó là việc đối thoại. Tuy nhiên, chúng ta có thể so sánh kiểu đối thoại trong những buổi hội họp, trong những hội nghị quốc tế, quốc gia, hay một cộng đồng nào đó, với kiểu đối thoại trong gia đình. Giá trị của thứ “đối thoại” trong xã hội văn minh hiện nay thường chỉ dừng lại ở sự tôn trọng quyền lợi của đôi bên, cân đong đo đếm những giải pháp để không bên nào bị thiệt thòi. Những kiểu đối thoại ấy thực chất là một cuộc trả giá, nhằm hình thành được những hợp đồng có phẩm chất công bằng hơn. Trong khi đó, những trao đổi trong gia đình, một cách căn bản, chính là những “lời ngỏ”. Lời ngỏ là lời nói với ai chứ không phải là những phát biểu “đông đổng” hợp lý. Lời ngỏ bao hàm một sự chấp nhận bản thân của ai khác, tin tưởng vào ai khác và tỏ bày bản thân mình một cách chân thành, trong cộng đồng những người thuộc về nhau.
Điều này cũng đúng với ý nghĩa căn bản của mạc khải, theo hiến chế Tín Lý về Mạc Khải của công đồng Vatican II., Theo đó, điều căn bản chính là : Lời Chúa là lời ngỏ. Đoạn văn căn bản trong hiến chế là :
Thiên Chúa nhân lành và khôn ngoan đã muốn mạc khải chính mình và tỏ cho mọi người biết mầu nhiệm thánh ý Ngài {X. Ep 1,9}. Nhờ đó, loài người có thể đến cùng Chúa Cha, nhờ Chúa Kitô, ngôi Lời nhập thể trong Chúa Thánh Thần, và được thông phần bản tính của Thiên Chúa {X. Ep 2,18; 2P 1,4}. Trong việc mạc khải này, với tình thương chan chứa của Ngài, Thiên Chúa vô hình {X. Cl. 1,15; 1Tm 1,17} ngỏ lời với loài người như với bạn hữu {Xac. 33,11; Ga 15,14-15}, Ngài đối thoại với họ {X. Br. 3,38} để mời gọi và đón nhận họ hiệp nhất với Ngài” (MK 2a).
Trong kinh nghiệm “đối thoại” của đời sống gia đình, chúng ta có thể hiểu và biết cách đọc Lời Chúa một cách đúng đắn. Lời Chúa không chỉ bày tỏ cho ta những chân lý, nhưng thiết yếu là lời ngỏ thân tình; trong đó, Thiên Chúa tỏ bày chính bản thân Ngài cho người tín hữu. Người Kitô hữu, tin Chúa, chấp nhận bản thân Chúa là điều ưu tiên, mới có thể lắng nghe được lời ngỏ thân tình của Chúa, lời diễn tả tình thương của Chúa đối với chính bản thân mình. Trong nền tảng tình yêu chấp nhận bản thân như thế, người tín hữu “đọc” Kinh Thánh như đọc một bức thư gửi cho mình chứ không phải đọc một hợp đồng làm ăn.
Một phẩm chất tuyệt vời khác của đời sống gia đình, đó là  phẩm chất của “hành động”. Nếu nền thần học trước Vatican II quen trình bày mặc khải chủ yếu là Lời Chúa nói, thì Vatican II lại bổ túc bằng một quan niệm toàn diện hơn, Chúa mặc khải chính Ngài bằng lời nói và bằng hành động; hai điều đó liên kết chặt chẽ với nhau. Hiến chế Mạc khải nói :
Công cuộc mạc khải này được thực hiện bằng các hành động và lời nói liên kết mật thiết với nhau. Nên các việc Thiên Chúa thực hiện trong lịch sử cứu rỗi bày tỏ, củng cố giáo lý và những điều được giải thích qua lời nói. Còn lời nói thì công bố các việc làm và khai sáng mầu nhiệm chứa đựng trong đó. Nhờ mạc khải này, chân lý thâm sâu về Thiên Chúa  cũng như về phần rỗi con người được sáng tỏ nơi Chúa Kitô, Đấng trung gian, đồng thời là sự viên mãn của toàn thể mạc khải” (MK 2a).
“Hành động” là một cách diễn tả bản thân mình, diễn tả tình yêu của bản thân mình, gửi tình yêu ấy cho ai khác thông qua một “sản phẩm” nào đó. Người vợ nấu cơm hay lau nhà, đó không phải chỉ là việc làm suông, mà là hành động trao gửi tình thương cho chồng cho con. Hiểu được như vậy, ta mới có thể hiểu được mối liên hệ thiết yếu của Lời Chúa với cuộc sống hằng ngày, với lịch sử của đời mình.
Quý độc giả thân mến,
Kinh nghiệm của đời sống gia đình am hợp rất nhiều với việc đọc Lời Chúa. Việc còn lại là bắt đầu. Ước mong gia đình anh chị em bắt đầu đọc Lời Chúa, mỗi người tìm phương cách đọc Lời Chúa, gia đình tìm cách cùng đọc Lời Chúa với nhau.
 
114.864864865135.135135135250