01/08/2022 -

Đa Minh Việt Nam

757
Xin được chấp bút viết lại những trải nghiệm từ cộng đoàn Đăk Mốt, nơi mà anh em vẫn hay bông đùa là cộng đoàn “đáng sống”,  trong những ngày sứ vụ dần kết thúc, tất cả chúng tôi cứ ngỡ mình được sinh ra chốn đây. Buồn lắm, lưu luyến lắm nhưng ra đi để tiếp tục hành trình mới cũng chính là một lời hẹn ngày trở lại với nhiều hoài bão mới.

Con có yêu mến Thầy không?

Ngày đầu tiên anh em chúng tôi bắt đầu công việc đó là ngày lễ kính hai Thánh Phêrô và Phaolô. Đi bách bộ vài vòng ngoài đường, chúng tôi thấy một vài em nhỏ đang lầm lũi bên đường, mải mê kiếm tìm trong từng thùng rác để lấy ra từng chai nhựa, từng bao nilon... Tiến lại hỏi thăm mới biết các em là những đứa trẻ vô gia cư: Không cha, không mẹ, không nhà, không học hành…Lúc ấy chúng tôi thấy sứ vụ của mình đã chính thức khai mạc, sứ vụ ấy không gì khác là trả lời câu hỏi của Thầy Giêsu: “Con có yêu mến Thầy không?” đối với hiện thân hữu hình của Người là những mảnh đời như vậy qua việc hiện diện, gặp gỡ và lắng nghe những câu chuyện cuộc đời của họ.

Lạy Chúa con, Lạy Thiên Chúa của con

Lễ Thánh Toma Tông đồ là thánh lễ hiếm hoi anh em cử hành cùng nhau trong ngôi nhà nguyện thân thương của cộng đoàn. Lý do là ngày hôm ấy các em nội trú được về thăm gia đình. Thánh lễ thật đơn sơ và thật ấm cúng. Nơi nhà nguyện nhỏ bé xinh xinh giữa chốn núi rừng tây nguyên, anh em cùng nhau cất cao nhạc khúc Salve Regina, O Spem Miram; tất cả như làm sống dậy tinh thần yêu mến Dòng của anh em; và hơn hết là nhiệt huyết của cả bốn anh em được hun đúc.
Ngoài những giờ cử hành Phụng vụ chung, anh em luôn dành giờ để ngồi bên nhau chia sẻ những thao thức về ơn gọi. Chúng tôi được cha phụ trách nhắc nhở ngay từ khi đặt chân đến rằng: Chúng ta là anh em, anh là anh lớn, các em là nhỏ. Lời nhắc nhở ấy làm anh em chúng tôi cảm nhận tinh thần huynh đệ một cách sâu sắc. Nơi đây không có tương quan theo kiểu vua tôi mà là anh em. Anh lớn kể cho chúng tôi về “nhân tình thế thái” trong công cuộc loan báo Tin Mừng nơi đây. Những câu chuyện của anh không chỉ đơn thuần như một chia sẻ kinh nghiệm, mà đó còn ẩn chứa những thông điệp của một con người nhiệt huyết, hết mình vì sứ vụ, hết mình với các linh hồn. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hàng ngày tường thuật lại cho anh lớn những gì chúng tôi làm được trong một ngày sống, và cả những trăn trở lo lắng của chúng tôi nữa. Những ngày tháng ấy sắp trôi qua, nhưng nó để lại cho chúng tôi nhiều điều: Trước là vén mở những sứ vụ đang chờ đón chúng tôi, sau là cảm nhận được tâm tình của những con người đang vật lộn vì miếng cơm manh áo ở nơi đây. Dù khó khăn, thách thức đang chờ đón, đoàn chiên nơi đây vẫn hàng ngày cao rao lời ca khen chúc tụng: “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con”.

Vui với người vui, khóc với người khóc

Ngoài việc thăm viếng giáo dân tại nơi đây, công việc chính của chúng tôi là cùng với anh lớn đồng hành với các em nội trú. Trước lúc lên đường đến với cộng đoàn nơi đây, chúng tôi tự dặn lòng rằng mang theo ít bút, ít vở, ít sách cho các em; nhưng khi đến nơi, chúng tôi mới thấy cái phải mang theo nhất lúc này đó là khát vọng và mơ ước đặt trong lòng các em. Những tập vở, cái bút vô hình ấy chúng tôi gửi gắm trong những giờ lên lớp vào mỗi sáng. Những tiết học ấy tuy ngắn ngủi nhưng mang lại biết bao điều nơi cả thầy lẫn trò. Tuổi trẻ của chúng tôi nhiều hoài bão, nhiều khát vọng; nhưng qua việc sống chung, sống cùng và sống với các em, chúng tôi thấy mình không được phép vội vàng. Những con chữ, những bài học có thể các em sẽ quên ngay, nhưng hạt giống tình yêu mà chúng tôi đặt để nơi các em chắc chắn sẽ còn. Chiều chiều, cả thầy lẫn trò cùng nhau vui chơi: Các em nội trú nam được chia thành hai đội để chơi đá banh, các em nội trú nữ hóa trang, cùng nhảy múa bên những giai điệu sôi động trước khi cùng nhau tham dự thánh lễ và giờ kinh tối. Những việc làm của chúng tôi thật nhỏ bé, nhỏ bé thôi nhưng đặt trong đó bao hi vọng rằng một mai những hạt giống nhỏ bé này sẽ thành cây, rồi đơm hoa kết trái giữa núi rừng tây nguyên để Tin Mừng của Chúa được thấm nhập trên mảnh đất núi rừng bạt ngàn lộng gió này.
Khi được làm thầy của các em, chúng tôi cách nào đó được sống lại tháng ngày làm trò của mình. Các em cho chúng tôi biết chút xíu về ngôn ngữ của anh em địa phương, về văn hóa, và trên hết các em cho chúng tôi bài học về sự nỗ lực, cố gắng trong hành trình làm con Chúa của các em. Cùng các em ăn uống, vui chơi, học hành và trên hết là cầu nguyện; chúng tôi như sống lại tuổi thơ của mình: Giản dị, đơn sơ nhưng cũng không thiếu những điều thú vị. Hiện diện bên các em, chúng tôi cũng dành giờ để gặp gỡ đồng hành với các em, lắng nghe các em chia sẻ. Thú thực phải có những cuộc gặp gỡ như vậy, chúng tôi mới hiểu được phần nào tâm tư của những bạn nhỏ đang sống bên mình.


Chọn phần tốt nhất

Những ngày tháng đồng hành cùng các em nội trú kết thúc vào ngày lễ kính Thánh Maria Madalena. Đứng trước bất kỳ sự li biệt nào, ta cũng đều bịn rịn chẳng muốn rời. Bản thân chúng tôi ước mong sao thời gian ở đây có thể kéo dài thêm, vì còn biết bao điều tôi chưa học được, còn biết bao người chúng tôi chưa đến chào thăm, và còn biết bao lời tình tự chưa gửi đến các em,… Nhưng rồi, “Maria đã chọn phần tốt nhất” – lời Sách Thánh đó như nhắc nhở về việc phải lựa chọn điều gì tốt hơn và tốt nhất. Yêu mến nơi sứ vụ này là một điều tốt, hiến toàn sức mình cho con người nơi đây là một điều tốt,… nhưng vẫn còn một điều tốt khác, tốt hơn và tốt nhất: Tiếp tục hành trình đời tu của mình tại Học viện. Có lẽ, chúng tôi trở về Học viện với tâm trạng nhớ nhung nhưng tràn đầy hy vọng. Đời dâng hiến không chỉ vì sự nên thánh của bản thân, mà còn, trong tinh thần của Dòng, vì sự cứu rỗi các linh hồn.
Hành trình của chúng tôi nơi cộng đoàn “đáng sống”  khép lại, nhưng có lẽ những kỉ niệm, những bài học chúng tôi có được sau những ngày tháng ngắn ngủi ấy mãi còn hữu ích. Cảm ơn Cha Gioan, cũng là người anh lớn, đã cho chúng tôi thấy được phần nào sự nhiệt huyết mà người tu sĩ cần phải có trong sứ vụ loan báo Tin Mừng, cảm ơn những người giáo dân nơi đây đã cho chúng tôi được nếm trải những giây phút được mang vào mình mùi chiên. Trên hết, xin tạ ơn Chúa, Người Thầy đã quy tụ chúng con để chúng con thêm cơ hội thực thi bài học “Yêu thương”, qua đó, chúng con thấy được ý nghĩa hiện hữu của mình trong cuộc đời này. Trong suốt hành trình sứ vụ, chúng tôi thật ngượng ngùng khi được các em gọi là “thầy”. Lẽ ra, chính các em mới là những người xứng đáng với danh xưng ấy. Sự phản chiếu ánh sáng Đức Tin nơi các em đã để lại cho chúng tôi những bài học mà chúng tôi cần phải học cho đến khi “đăng xuất khỏi thế giới”.

Lạy Cha,
Cha muốn cho mọi người được cứu độ
và nhận biết chân lý,
chân lý mà Cha đã bày tỏ nơi Ðức Giêsu, Con Cha.
 Xin Cha nhìn đến biết bao người
chưa nhận biết Ðức Giêsu,
họ cũng là những người đã được cứu chuộc.
 Xin Cha thôi thúc nơi chúng con
khát vọng truyền giáo,
khát vọng muốn chia sẻ niềm tin và hạnh phúc,
niềm vui và bình an của mình cho tha nhân,
và khát vọng muốn giới thiệu Ðức Giêsu cho thế giới. (Rabbouni, số 69)
 
Nhóm sứ vụ hè tại cộng đoàn Đăk Mot – Kon Tum
114.864864865135.135135135250